TÌNH QUÊ
Ngày tôi ra
đi tóc vẫn còn xanh
Đôi vai rộng
gánh bao nhiêu mộng ước
Ngày trở về
đầu xanh không còn nữa
Lưng đã còng
bao sóng gió đi qua.
Nhưng ký ức,
tình yêu vẫn còn mãi
Con đường
làng chạy dài của tuổi nhỏ
Chiếc cầu
xinh vắt vẻo nối đôi bờ
Con kênh nhỏ
chuổi ngày ngụp lặn
Đây Phường
Sắn, những đồi sắn lang thang
Bảy dũng sỹ
hy sinh vì giử đất.
Đây Lavang
tiếng chuông chiều nhuộm tím
Tuổi thơ tôi
chạy nhảy trên đồng…
Buổi bình
minh trốn tìm con dế nhỏ
Buổi nắng
chiều vội vã cắn cần câu
Con suối nhỏ
lùa trâu về ồn ả
Trang sách
hồng bỏ ngỏ tuổi thơ trôi..
Mẹ đã già cắm
cúi nhặt cọng rau
Nấu cho con
như ngày xưa khốn khó
Lá môm úa mẹ
giờ thôi muối mặn
Cơm thơm nồng
quên buổi độn khoai…
Tôi xám hối
trong cơn mưa chiều hạ
Lòng mát tươi
như được phước lành
Ôi! Quê hương
không trách tôi xa bỏ
Vẫn yêu
thương vẫn ôm ấp ấm nồng
Ai xa quê mới
hiểu tình của đất
Ai xa mẹ mới
hiểu lòng của mẹ
Con đã già
nhưng mẹ xem còn nhỏ
Luộc cho mi;
rau muống, rau lang…
Tình của quê
đậm trong từng ngọn cỏ
Vẫn ấm nồng
như lòng mẹ chở che
Hải Phú ơi!
con lại về đằm thắm
Và quê hương
đợm nghĩa yêu thương….
11/2015
Trúc Nhân
CHA
(Viết tặng Cha
sau ngày mất)
Ngày con sinh ra Cha
còn rất trẻ
Cha nâng con nhè nhẹ
trên tay
Với nụ cười ấm áp trên
môi
Rồi con lớn Cha vui
theo năm tháng
Dõi theo con từng bước
vào đời
Lo cho con từng miếng
cơm manh áo
Khi con đau từng bát
cháo thuốc thang
Khi con lớn dạy con
điều hay lẽ phải
Nắn cho con từng nét
chử vào đời
Rồi chiến tranh! Chiến
tranh xảy ra
Giặc tàn phá quê nhà
trong đạn lửa
Cha đứng lên cầm súng
cầm rựa
Đánh quân thù gìn giử
quê hương
Cuộc chiến tranh gian
khổ can trường
Cha theo Đảng vào Nam
ra Bắc
Rồi những ngày địch
bắt tù đầy
Những trận đánh chìm
trong lửa đạn
Cha vẫn về đêm đêm bên
con.
Cha một thời vất vã
đạn bom
Ngày giải phóng ôm con
còn khói súng
Đôi tay thô, làn da
vàng võ
Nụ cười hiền ánh mắt
yêu thương
Nhưng cuộc sống bao
điều còn bề bộn
Cha bắt tay xây dựng
lại quê nhà
Dù vất vã vẫn thắm
tình Cha nghĩa Mẹ
Maí tranh nghèo vẫn ấm
bước Cha về
Bữa cơm khoai cõng
từng hạt gạo
Cha nhịn đói nhường
cơm cho từng đứa
Lòng quặn đau khi các
con chưa no...
Cha ơi Cha ! khi các
con lớn khôn
Cha lại già lại yếu
hơn xưa
Vết đạn củ trở trời
thêm đau nhức
Khớp gối đau, nay lại
đau hơn
Còn các con tảo tần
mọi phương
Xây ngôi nhà hạnh phúc
mỗi đứa
Khi nên nghiệp chợt
lắng lòng nghĩ lại
Nhớ về Cha ! Cha già
mến yêu!
Cha mỗi ngày mỗi ngày
lại yếu thêm
Các con xa không ai
bên cạnh
Mẹ vất vả ngày đêm sớm
tối
Chăm cho Cha từng bát
cháo niếng cơm
Ngày Cha ốm các con
đôi lần vội vã
Về thăm qua rồi lại ra
đi
Ngày Cha mất các con
thấy lòng hối tiếc
Chưa một ngày thực sự
chăm Cha.
Con quỳ xuống bên linh
cửu Cha yêu
Xin tạ tội những điều
chưa báo hiếu
Cha ơi Cha ! phút giây
từ biệt
Mới thấy lòng vô hạn
thương Cha
Giờ mới hiểu tấm lòng
Cha lớn lao
Suốt một đời tần tảo
nuôi con
Suốt một đời dùng thân
che đạn pháo
Suốt một đời theo dõi
con lớn khôn
Và bao dung bao lầm
lỗi con hư....
Tám mươi năm Cha sống
trên đời
Sáu mươi năm một lòng
theo Đảng
Bao nhiêu năm lo việc
Họ việc Xóm
Suốt cuộc đời chăm
chút vợ con
Giờ Cha thấy như vừa
xong việc lớn
Nhẹ mĩn cười xa biệt
các con..
Con quỳ xuống bên linh
cửu Cha yêu
Xin tạ tội những điều
chưa báo hiếu
Vĩnh biệt Cha con
nguyện ghi nhớ
Điều Cha mong Cha dạy
trên đời
Con ơi hãy:
SỐNG CHO NÊN NGƯỜI !
31-12-2012
Trúc Nhân
EM LÀ HƯƠNG HOA CAU
Một sáng mai tỉnh dạy
Hương cau thơm đầu hè
Nụ hoa tròn rơi xuống
Nơi hẹn hò đêm qua
Cho sáng nay nở hoa
Toả hương thơm ngào ngạt
Làn hương mang vị ngọt
Của tình yêu đắm say
Làm tim ai ngất ngay
Trong hương cau ưu ái
Thơm ngát cả góc vườn
Thắm đợm hồn tơ vương...
Tình là hương hoa cau
Đêm qua còn giử lại
Trong nụ hoa e ấp
Sáng nay nở ngọt ngào..
2-1992
Trúc
Nhân
EM VÌ SAO !
Em vì sao em buồn
Đôi mắt vời vợi nhớ !
Em vì sao em nhớ
Đôi mắt buồn mênh mang !
Nụ buồn nào thoáng qua
Gửi vào trời lộng gió
Tình yêu nào chớm nỡ
Để mắt sầu nhớ thương !
Năm 1987
Trúc Nhân
No comments:
Post a Comment