Saturday, July 18, 2015

Ngựa Trời Xin Vôi - Hoàng Công Danh

Ngựa Trời Xin Vôi

HOÀNG CÔNG DANH


Ngày nhỏ, thi thoảng có một con bọ cánh màu xanh, hình dạng như con châu chấu nhưng to hơn, đậu xuống bên vách nhà. Mạ quệt một cục vôi nhỏ lên trên đầu thì nó mới chịu bay đi. Vì thế con đó gọi là con xin vôi, hay còn gọi là con ngựa trời.
Mạ nói con ngựa trời được ông trời sai xuống trần gian xin vôi về quét lại thiên đình. Bởi vậy nên hễ hôm nào thấy nó thì y chang sáng hôm sau màn trời ngợp một màu trắng thanh khiết.

Mà Ngon Con Dế Sau Biền… - Lê Đức Dục

Mà Ngon Con Dế Sau Biền… - Lê Đức Dục

   Tuổi thơ của những đứa trẻ nhà quê có thể chưa cầm tới kiệt tác “Dế mèn phiêu lưu ký” của ông nhà văn Tô Hoài  nhưng chắc không có đứa nào không từng gắn bó với những trò chơi gắn bó với chú dế trên đồng bãi quê nhà. Những chú dế để chọi (có vùng  gọi là con …tiên tiến) là trò chơi vui nhộn bao nhiêu thì những con dế

Ký Ức Về Quê Hương - Phần 3 - Chế Cẩm Đình

Ký Ưc Về Quê Hương
                                Bài của Chế Cẩm Đình

Kỳ 3

Chợ Đông Hà, trên bến dưới thuyền, tấp nập. Đò lên từ Cửa Việt, Mai Xá, đò về từ Cam Lộ, Phường 4, ken kín một đoạn. Những ai sống gần sông, thì đều dùng tiếng đò máy để xác định mốc thời gian, ví dụ như đò chạy ngược lên chuyến nhất là mười, chuyến thứ hai mười rưỡi, cứ nghe bạch bạch tiếng máy đò, canh

Ký Ức Về Quê Hương - Phần 2 - Chế Cẩm Đình

Ký Ức Về Quê Hương
         Bài của Chế Cẩm Đình

Kỳ 2

Một huyện bị rứt ra trong hiệp định Genève, Vĩnh Linh, ngay bên dòng Bến Hải. Truông nhà Hồ năm xưa ghi dấu vua Quý Li vào phá thảo khấu Tam Giang, nay là thị trấn huyện lỵ Hồ Xá khá sầm uất. Đặc trưng của thị trấn này là những ngôi nhà hai tầng mái tháp đỏ, “mô đen” nhà một thời được ưa chuộng. Còn đó bệnh viện A

Ký Ức Về Quê Hương - Phần 1 - Chế Cẩm Đình

Ký Ức Về Quê Hương
                                  Bài của Chế Cẩm Đình

Kỳ 1

         Việt Thành, một người con Quảng Trị, đang ngự chốn Sài thành đô hội, vẫn đau đáu niềm nhớ quê hương bằng cái dự định lớn lao là xuất bản một cuốn sách về đất mình, thật khâm phục em. Nhìn lại, mới đó cũng đã gần 9 năm xa xứ tha phương cầu thực. Đưa con trai đầu lòng ra đi lúc con mới 8 tháng, rồi sinh con gái thứ

Gom Góp Những Niềm Vui Mỗi Ngày - Đỗ Tư Nhơn

                               
GOM GÓP NHỮNG NIỀM VUI MỖI NGÀY 

                                                                     Đỗ Tư Nhơn.

1.       Đôi lần  hẹn hò và gặp gỡ thân thương.

Quãng đường từ Quảng Trị vào Đà Nẵng không xa ngái gì đâu,nhưng vẫn còn là lời hẹn hò giữa ngày tháng nắng mưa cuộc đời kể từ hôm họp mặt ở  Liên  Chiểu .Hình như một chữ duyên chưa  đầy đủ chín muồi cho cuộc gặp gỡ mới - tri ngộ yêu thương

Duyên Phận - thơ Lê Văn Hảo

DUYÊN PHẬN

 Gặp nhau một dịp tình cờ
 Bốn mươi năm ấy bây giờ là đây
 Hương xưa héo hắt tháng ngày
 Dáng xưa chạnh những cay cay lưng tròng
 Tình xưa trách sợi chỉ hồng

Đọc sách: Phan Phụng Thạch – Di Cảo & Ký Ức - Người Sông Thạch

Đọc sách: Phan Phụng Thạch – Di Cảo & Ký Ức
                                             Người Sông Thạch
Những người yêu mến thơ Phan Phụng Thạch một thời được cầm trên tay tác phẩm mới của Nxb HNV- Chi nhánh Miền Trung & Tây Nguyên ra mắt đầu năm 2015. Đó là tập Phan Phụng Thạch- Di Cảo & Ký ức ,dày gần 200 trang, giấy fort, tranh bìa của họa sĩ Đinh Cường, mặt sau là thư pháp của Minh Đạo.

Cuống Rún Chưa Lìa - Lan Phương

                Cuống Rún Chưa Lìa
                                               Lan Phương
Mẹ nói rằng, ngày sinh tôi, hoa lan nở thơm cả khu vườn nhỏ nên ba đặt tên là Lan Phương. Tôi không biết mình có làm nên điều kì diệu nào không khi được mang cái tên phảng phất mùi thơm dịu dàng như thế. Chỉ biết rằng bên dòng sông Vĩnh Định, nhánh lan đã bao mùa nhúng nước, vẫy vùng với bạn bè thỏa thích. Tuổi thơ gắn

Buổi Gặp Mặt Kỳ Diệu - Nguyễn Bá Trình

Buổi Gặp Mặt Kỳ Diệu

Tặng bạn Phạm Tịnh và các bạn cựu học sinh lớp Đệ nhị, Khoa học Toán niên khóa 64-65 trường Trung học Nguyễn Hoàng Quảng Trị

Các bạn chờ tôi lâu chưa? Để tôi đếm xem đã đầy đủ chưa nào. Một, hai, ba,…, bốn mươi bốn, bốn mươi lăm. Đủ rồi. Trời đất!